Nguyễn Thị Thu Nguyệt: Tôi muốn phá “vỏ kén” ra…
TTBD - Bước vào những ngày cuối đông, thời tiết đã bắt đầu se lạnh. Tôi cảm nhận được từng làn sương trắng lùa vào mọi ngã, bao trùm lấy cái không gian yên ả của buổi sáng sớm và len lỏi vào trái tim đang da diết nỗi nhớ nhà của tôi…
Màn sương buổi sớm ở đây không dày và rét như ở quê, nhưng nó đủ để làm cho tôi nhớ… Nhớ cánh đồng, lũy tre, dòng sông ẩn hiện mờ mờ trong sương; nhớ khu vườn rộn ràng chim hót, đâu đó trong những chiếc lá sương còn đọng lại lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nhớ lắm dáng mẹ gầy bên bếp lửa, gió sương theo tháng năm làm mái tóc phai màu…
Đan xen trong nỗi nhớ là một nỗi buồn khó tả. Mùa xuân mang theo một kỉ niệm buồn của tôi. Ấy là tháng giêng năm ngoái – mùa xuân đầu tiên tôi xa nhà – cũng là mùa xuân đánh dấu tôi mãi mãi mất đi vòng tay yêu thương của ba.
Đêm giao thừa năm ấy tôi cùng chị gái chọn sân thượng ở khu nhà trọ làm nơi đón phút giao thừa. Ở nơi ấy, tôi có thể nhìn ra xa, rất xa; có thể ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ với những màn pháo hoa từ bốn phía. Lần đầu tiên xem pháo hoa có vẻ thích thú lắm, nhưng vẫn thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Phải, đứa con gái có tâm hồn trầm lắng như tôi làm sao tránh khỏi sự xúc động khi lần đầu tiên đón Tết ở nơi đất khách quê người. Rồi tôi nhận được điện thoại từ ba, giọng nói ấy làm lòng tôi ấm áp lạ! Tôi biết giờ này ở quê ba mẹ cũng buồn rất nhiều vì Tết là lúc cả nhà quây quần bên nhau mà nhà tôi lúc này thì vắng vẻ quá. Tôi đã kể rất nhiều chuyện vui và gửi bao lời chúc tốt đẹp, chỉ mong ba mẹ thấy ấm lòng, nhưng tôi đã nghe ba khóc. Ba là người rất mạnh mẽ, ba là điểm tựa vững chắc của gia đình tôi. Ba rất ít khi khóc trước mặt chúng tôi, vậy nên những giọt nước mắt của ba làm tôi xót xa lắm.
Ảnh minh hoạ - Nguồn Internet
Rồi nhũng ngày Tết cũng trôi qua nhạt nhẽo trong căn phòng trọ vắng người, tôi lại lao vào công việc. Chỉ vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ gia đình báo tin ba tôi mất. Dường như đất trời đang sụp đổ trước mặt tôi. Tôi không muốn tin vào những gì tai tôi nghe thấy. Ba ngày trước đó tôi còn nhận được điên thoại của ba, vẫn nhớ câu cuối cùng ba nói “ba nhớ Út cưng lắm”. Cảm giác lúc này giống như ai đó đang bóp nát trái tim tôi vậy.
Cuộc đời con người là thế đấy, ta không biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Bước qua bóng đêm của những ngày u sầu buồn bã, tôi nhận ra mình cần phải bước tiếp. Thời gian không bao giờ dừng lại nên ta phải chạy theo nó. Tôi còn có gia đình, có mẹ và rất nhiều người cần tôi. Tôi không được gục ngã. Đời người thì quá ngắn ngủi, nếu tôi cứ sống những tháng ngày vô vọng, không có niềm tin và ước mơ thì làm sao xứng đáng với cuộc sống ba mẹ đã dành cho. Tôi muốn hoàn thành tiếp những ước nguyện mà có lẽ khi mất đi, ba tôi vẫn chưa kịp nhắn gửi. Và tôi đã sống như thế, biết yêu thương, biết khát khao hi vọng, biết quý trọng những hạnh phúc giản đơn mà tôi đang có. Tôi muốn phá vỏ kén ra để làm bươm bướm xinh đẹp góp hương sắc cho đời chứ không muốn nằm mãi trong kén rồi chết đi không ai hay biết. Chúng ta có tuổi trẻ, chúng ta có sức mạnh để làm nên những điều có ý nghĩa cho bản thân và cuộc đời, vì thế hãy sống hết mình với “mùa xuân tuổi trẻ” của mình để mỗi khi nhìn lại ta có thể nở một nụ cười hạnh phúc.
Giờ đây tôi đang chờ đợi từng ngày để xuân về Tết đến, tôi lại trở về trong vòng tay đón chờ của mẹ. Tôi yêu từng giây phút bên gia đình. Ước mong sao nắng ấm của mùa xuân sẽ xua tan màn sương trắng trong lòng người, cho cuộc đời thêm ấm áp…
Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn về những điều đang diễn ra quanh mình, những kỷ niệm về ngày Tết quê hương, những ước mong, nguyện vọng của tuổi trẻ trước thềm xuân mới...
Nội dung cộng tác (văn xuôi, thơ) vui lòng gửi về Ban Biên tập Website Tỉnh Đoàn Bình Dương qua Email: tuoitrebinhduong.vn@gmail.com (các bạn nhớ để lại họ tên, điện thoại, địa chỉ liên lạc; khuyến khích có hình ảnh minh hoạ đính kèm trực tiếp qua Email).
Những tác phẩm hay sẽ được đăng tải trên Website Tỉnh Đoàn (www.tuoitrebinhduong.vn) và được nhận nhuận bút theo quy định. 03 tác giả có bài viết xuất sắc sẽ nhận được 01 phần quà đặc biệt từ Ban Biên tập.
|
Tác giả: Nguyễn Thị Thu Nguyệt (TA)
SV khoa ngoại ngữ - trường ĐH Thủ Dầu Một